Phương án thiết kế đạt giải nhì cuộc thi kiến trúc tại Bình Định.

Từ ký ức nhà chòi đến giải thưởng kiến trúc – Một câu chuyện mang tên Diệp Lục

Tuổi thơ của tôi bắt đầu từ những buổi chiều muộn, khi mặt trời còn lững thững treo lơ lửng trên những thửa ruộng. Tôi theo ba mẹ ra đồng, đi ngang qua những căn nhà chòi tre lợp lá, đứng nghiêng mình giữa cánh đồng như những chú lính canh gầy guộc.

 

Nhà chòi – đối với người lớn là nơi canh tác, trú mưa, cất nông cụ. Nhưng với lũ trẻ chúng tôi, đó là lâu đài tre, là nơi mơ mộng, là sân khấu của những cuộc phiêu lưu không giới hạn.


Tôi từng ngồi đó, nghe tiếng gió luồn qua những khe ván, nhìn lên bầu trời đầy sao, tưởng tượng mình là một nhà du hành khám phá vũ trụ, trong khi xung quanh chỉ là tiếng dế kêu, mùi đất ẩm và ánh sáng leo lét của đom đóm.

Một thiết kế chạm vào ký ức

 

“Khu vườn Diệp Lục” không bắt đầu từ giấy vẽ – nó bắt đầu từ một mảnh ký ức.
Chúng tôi không muốn dựng nên một “công trình” – mà muốn tái hiện một thế giới mà nhiều người đã bỏ quên:

  • Những nhà chòi bằng tre, gỗ, ánh lên như những chiếc đèn lồng lơ lửng trong chiều.
  • Cấu trúc tầng lớp như trò chơi xếp hình của tuổi thơ – đơn giản, linh hoạt, và lôi cuốn.
  • Không gian mở – để gió lùa, nắng chiếu, và người ta có thể cảm nhận được thiên nhiên bằng cả da thịt, giác quan. 
 

Tưởng là hoài niệm – hóa ra là mong muốn chung của một thế hệ

Có những điều tưởng như bé nhỏ, nhưng khi được gợi lại, ai cũng thấy mình trong đó.
Bởi vì trong chúng ta, ai mà chưa từng leo lên một chòi canh, dựng một túp lều, mơ làm chủ một góc trời?

“Khu vườn Diệp Lục” không chỉ là một công trình kiến trúc sinh thái, mà là một lời thủ thỉ nhẹ nhàng với tuổi thơ, một cách nói rằng:

“Chúng ta có thể lớn lên, nhưng những giá trị mộc mạc thì vẫn đáng gìn giữ. Kiến trúc – nếu biết lắng nghe – có thể đưa ta quay về, và từ đó đi tới.”

 

Cảm ơn người đã “vẽ lại tuổi thơ”

Cảm ơn KTS Nguyễn Minh Thuận (MM2 Quy Nhơn) – người đã thắp sáng những ký ức đó thành một thiết kế giành giải thưởng danh giá tại Hội trại Kiến trúc sư Bình Định 2024.
Không chỉ là vinh dự cho cá nhân anh, mà là một món quà cho cả team Milimet Vuông, cho những người yêu kiến trúc mang bản sắc – và cho cả những đứa trẻ lớn lên từ ruộng đồng.

Từ ký ức nhà chòi đến giải thưởng kiến trúc – Một câu chuyện mang tên Diệp Lục

Tuổi thơ của tôi bắt đầu từ những buổi chiều muộn, khi mặt trời còn lững thững treo lơ lửng trên những thửa ruộng. Tôi theo ba mẹ ra đồng, đi ngang qua những căn nhà chòi tre lợp lá, đứng nghiêng mình giữa cánh đồng như những chú lính canh gầy guộc.

Nhà chòi – đối với người lớn là nơi canh tác, trú mưa, cất nông cụ. Nhưng với lũ trẻ chúng tôi, đó là lâu đài tre, là nơi mơ mộng, là sân khấu của những cuộc phiêu lưu không giới hạn.
Tôi từng ngồi đó, nghe tiếng gió luồn qua những khe ván, nhìn lên bầu trời đầy sao, tưởng tượng mình là một nhà du hành khám phá vũ trụ, trong khi xung quanh chỉ là tiếng dế kêu, mùi đất ẩm và ánh sáng leo lét của đom đóm.

 

Một thiết kế chạm vào ký ức

“Khu vườn Diệp Lục” không bắt đầu từ giấy vẽ – nó bắt đầu từ một mảnh ký ức.
Chúng tôi không muốn dựng nên một “công trình” – mà muốn tái hiện một thế giới mà nhiều người đã bỏ quên:

  • Những nhà chòi bằng tre, gỗ, ánh lên như những chiếc đèn lồng lơ lửng trong chiều.
  • Cấu trúc tầng lớp như trò chơi xếp hình của tuổi thơ – đơn giản, linh hoạt, và lôi cuốn.
  • Không gian mở – để gió lùa, nắng chiếu, và người ta có thể cảm nhận được thiên nhiên bằng cả da thịt, giác quan.
 

Tưởng là hoài niệm – hóa ra là mong muốn chung của một thế hệ

Có những điều tưởng như bé nhỏ, nhưng khi được gợi lại, ai cũng thấy mình trong đó.
Bởi vì trong chúng ta, ai mà chưa từng leo lên một chòi canh, dựng một túp lều, mơ làm chủ một góc trời?

“Khu vườn Diệp Lục” không chỉ là một công trình kiến trúc sinh thái, mà là một lời thủ thỉ nhẹ nhàng với tuổi thơ, một cách nói rằng:

“Chúng ta có thể lớn lên, nhưng những giá trị mộc mạc thì vẫn đáng gìn giữ. Kiến trúc – nếu biết lắng nghe – có thể đưa ta quay về, và từ đó đi tới.”

Cảm ơn người đã “vẽ lại tuổi thơ

Cảm ơn KTS Nguyễn Minh Thuận (MM2 Quy Nhơn) – người đã thắp sáng những ký ức đó thành một thiết kế giành giải thưởng danh giá tại Hội trại Kiến trúc sư Bình Định 2024.
Không chỉ là vinh dự cho cá nhân anh, mà là một món quà cho cả team Milimet Vuông, cho những người yêu kiến trúc mang bản sắc – và cho cả những đứa trẻ lớn lên từ ruộng đồng.

 

TƯ VẤN MIỄN PHÍ
Bài viết liên quan
  • Nhà máy gia công chế biến gạo và cà phê, thiết kế thay đổi cái nhìn về " Kiến Trúc Nhà Máy", Alpha Cell.

    Alpha Cell Đóng vai trò như một tế bào gốc, Dự án nhà máy "Alpha Cell" mang trong mình sứ mệnh "vẽ" lại quan niệm xã hội về những nhà máy công nghiệp ồn ào, khói bụi và nguy hiểm. Thay vào đó là mô hình cộng sinh với tự nhiên, một "tế bào Alpha" không tách biệt với thiên nhiên. Cùng khả năng tái tạo và nhân bản thành nhiều các "nhà máy tế bào" tương tự một cách linh hoạt trong tương lai.



  • Nhà hàng chay với thiết kế truyền thống, hướng đến thư giãn thả lỏng tâm thức

    Không gian này không chỉ phục vụ món ăn – nó là một trải nghiệm văn hóa.
    Từ mái ngói, cửa vòm, đến các chi tiết như hoa sen, câu đối, tượng Phật hay đèn tre – tất cả được thiết kế để tôn vinh vẻ đẹp tâm linh Việt Nam một cách kín đáo nhưng rõ ràng.
    Sự “sang” ở đây nằm trong chất Việt, trong cách lồng ghép văn hóa vào kiến trúc một cách tinh tế và có chiều sâu.
  • Homestay thiết kế ấn tượng với Kiến trúc truyền thống nổi bật trên nền Hiện Đại

    NAM PHAM HOMESTAY không phải để chụp hình cho đẹp, không phải để khoe mẽ sự hiểu biết về thiết kế hay đăng lên mạng xã hội rồi đi tiếp. Nó được tạo ra để ở lại. Trong lòng người. Trong trí nhớ. Trong thớ gỗ, từng góc tường, và trong những khoảng lặng rất riêng mà đôi khi chỉ có ta và chính mình.
  • Resort dùng toàn vật liệu ngày xưa để xây chuồng heo, Lim retreat.

    “Ở quê tôi, đá từng được dùng để xây chuồng lợn... Còn tôi, dùng đá để xây nên resort.”
    Một câu nói nửa đùa nửa thật – nhưng là thật lòng.
    Tuổi thơ tôi gắn với bức tường đá thô không trát, rêu phong theo năm tháng, và ánh nắng chiều xuyên qua mái ngói đổ bóng lên từng viên đá gồ ghề. Đó là ký ức, là căn cốt kiến trúc.